11 tháng 4, 2019

Trúc



Hồi năm nhất mình học quân sự, thầy giảng buồn ngủ đến nỗi muỗi nó còn chả thèm bay. Có hôm điện thoại hết pin, chán mà không dám ngủ sợ thầy ném phấn vào đầu, thế là bạn nữ ngồi cùng bàn mình, tên Trúc học khoa Ngôn ngữ học, đã chủ động hỏi mình, cậu muốn chơi bắn trứng khủng long à? Mình gật đầu như rồ, mừng quýnh. Thế là cả buổi bạn ấy để mình giữ điện thoại, còn tý thì quên mất đã cho mình mượn. Cảm động trước lòng hảo tâm của bạn ấy, mình đã nói muốn vẽ tặng bạn một bức. Nhưng nhây mãi, đến giờ sắp tốt nghiệp xừ rồi, mới vẽ tặng bạn ấy được! 😂😂😂 Ít nhất thì, bây giờ cũng đã có thể tặng bạn ấy bức vẽ mình tin là đẹp hơn so với khả năng có thể của mình hồi 4 năm trước rồi. =)))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét