01 tháng 7, 2021

Lại nói về truyện mới

 Truyện cho tờ báo mới đã được anh Long duyệt rồi. Ảnh còn khen nữa là đằng khác.

Mà ấy, mình đã gửi cho anh Long hai bản nháp truyện đấy.


Bản đầu:


Cảnh cuối bản này kết thúc ở đoạn nữ chính tưởng rằng gặp hai "sinh vật lạ" kia chỉ là mơ nhưng cuối cùng ngủ dậy vẫn thấy hai tên ấy chình ình trước mặt nên á khẩu luôn. Sau đó mở ra hành trình đồng hành cùng nhau ở những chương sau (tội nghiệp đứa thích "bày vẽ" như tui phải kể truyện chỉ trong 6 trang!!!!). Cơ mà vấn đề mà khiến mình không thích bản này (nhưng vẫn vẽ vì ý tưởng nó đòi chui ra) là ở chỗ, câu chuyện trong chương này quá công thức!!! Mình đã kiểu muốn chèn thật nhiều chi tiết nhân văn vào trong đó, mong muốn rằng chương này sẽ để lại ý nghĩa gì đó cho mọi người. Nhưng đó vốn không phải phong cách của mình. Nghe thì ích kỷ nhưng mình tạo ra những câu chuyện là để qua thế giới truyện tranh đó mình mặc sức chơi đùa với những suy nghĩ, ý tưởng, những điều mình yêu thích và trân quý (ví dụ như truyện này là có các yếu tố kỳ ảo, siêu nhiên mà mình khoái nè), tất nhiên có cả mục đích mang lại tiếng cười cho người đọc (nếu truyện mình vẽ đủ duyên tới được nơi họ), chứ không phải dùng trong mục đích giáo dục. Nhưng mà nghĩ mãi không ra cái gì hay ho hơn cả (bí thật sự!!), chủ đề Covid cứ lòng vòng trong đầu mình. Thế là ok vẽ ra, vẽ rồi mình bỏ trong máy mấy ngày không muốn gửi đi.


Xong thì, mình dành vài ngày, ăn chơi ngủ nghỉ đi làm + thỉnh thoảng nghĩ một chút về cách kể chuyện khác đi, chủ yếu là tự gợi nhớ về cách bản thân hồi nhỏ đã hăng hái vẽ truyện ra sao. Cuối cùng phác ra được  Bản thứ hai, cũng là bản mình ưng ý. Thế là mình gửi cả hai bản cho anh Long góp ý một thể.


Bản thứ hai này, thì lúc đầu nó có 4 trang (và đương nhiên mặc kệ yếu tố nhân văn, mình được cho 4 trang để vui chơi thì mình tận dụng thôi):



Anh Long cũng duyệt bản này, nhưng ảnh có gợi ý mình vẽ thêm 1 trang nữa để chuẩn bị cho cái kết đỡ bị gấp gáp quá.



Mặc dù ảnh nói "anh tin em có thể làm tốt hơn", và còn chấp nhận bản sửa này, nhưng không, mình thấy cái kết này, và cả cái kết của bản 4 trang bên trên (mà trước đó mình ưng rồi) tự dưng nó tệ! Sau đó tiếp tục rơi vào bế tắc vì không nghĩ ra được cái kết hay hơn, hợp lý hơn. Nên mình gửi cho anh Long thêm một "tờ note" để nói về khung truyện cuối khác rồi quay lại với bế tắc.

Tóm lại, câu nói "anh tin em..." đó làm mình rơi vào sự bí bách của việc bị/được đặt niềm tin. Với một đứa có vấn đề về sự tự tin năng lực bản thân như mình (aka. giá trị cống hiến của bản thân trong công việc, chỉ công việc thôi) thì tốt nhất đừng nên nói câu "anh tin em", chỉ cần nói "anh sẽ tăng lương cho em" là được rồi! Nó thiết thực và sẽ giúp mình xóa tan mọi nghi hoặc về khả năng của chính mình nhanh như chớp! 


À, anh Long có dặn mình lên màu cho nhân vật để ảnh đem đi thuyết trình/diễn thuyết cho tạp chí mới nên, đây!


Một vài ghi chú về 3 nhân vật chính:

PHÚC THẦN:
Cảm xúc sẽ được thể hiện qua đám cây trên đầu. Khi hạnh phúc thì thậm chí cặp sừng còn có thể nở hoa, khi buồn thì cây trên đầu héo úa.

LÝ NGƯ:
Không phải người hầu của Phúc thần, cũng không phải lao động trẻ em bất hợp pháp (nó cũng cỡ 30 -50 tuổi rồi đấy, bởi, cũng khá rành nhân gian vì đi chơi suốt). Quan hệ của loài cá chép với các vị thần là hợp tác đôi bên cùng có lợi, Lý Ngư khi đi thực tập cùng thần thì sẽ được cộng điểm thành tích ở bài thi vượt vũ môn hóa rồng (chừng nào sống được 100 tuổi). Vì quan hệ này nên Phúc Thần và Lý Ngư xưng hô là "anh em" chứ không phải "đại nhân - em/tôi" hay "ta ngươi".

BÉ GÁI (trời ơi vẫn chưa quyết được tên!):
Kiểu, hơi lười học, nhưng mà là kiểu nhân vật tốt bụng đó, và, hoạt động tay chân với dùng trái tim tốt hơn hoạt động trí não. Bé này nhìn được thần linh ma quỷ là bởi vì ngày xưa bà của bé hồi nhỏ vì rảnh rỗi sinh nông nổi nên ước nhìn được thế giới siêu nhiên, ai ngờ gặp trúng một phúc thần mới đi thực tập, đang hừng hực khí thế muốn giúp người nên cho thành hiện thực luôn. Xui/may thế nào đó nên truyền sang đời cháu. 
 

• • • • • • • • • • • 



Viết thêm về mấy áp lực tâm lý vô hình cứ bất chợt đến với mình khi mình muốn làm việc gì đó, mà cụ thể ở đây thì là chuyện vẽ vời (tại liên quan đến tâm lý bản thân thay vì tranh vẽ nên mình muốn viết phần riêng). Mình dù bình thường có vẻ rất lạc quan yêu đời thì vẫn dễ dàng nảy sinh những suy nghĩ không vui vẻ, con người mà. Thì, như thường lệ, khi vẽ bản 6 trang, mình không hài lòng nhưng cũng không nghĩ được gì hơn. Bí ý tưởng, mình dành thời gian cố nghĩ mà không ra, xong mình ngồi đó và chán mình. Kiểu "uê lều ôi Tea ơi cậu hết sáng tạo được rồi à? Úi cha tội nghiệp"! Cơ mà cũng trong chính lúc đó ấy, mình đã tự thốt lên, "mình có cần thiết phải là người sáng tạo để tồn tại không? Hoặc, đổi câu hỏi, mình có thật sự hết sáng tạo không?", mỗi giây phút mình tiến về tương lai là một giây phút mình lựa chọn và sáng tạo tương lai của chính mình. Kể cả mình không sáng tạo truyện tranh, thì nội cái việc mình chọn sống ở đây thôi cũng là sáng tạo rồi. Mặc dù nghe chẳng liên quan nhưng nghĩ như vậy lại hiệu quả đấy!

Mình thực sự không biết ý tưởng đến theo cách nào, là do đấng Sáng Tạo ban cho hay là tâm trí con người tự nhào nặn như việc chúng ta mơ, nhưng ít nhất mình biết, khi tâm lý thoải mái thì ý tưởng cũng dễ đến hơn. Nên lần này mình không chạy đi tìm tài liệu/cảm hứng từ bên ngoài điên cuồng như trước, mà mình tập trung giải quyết nút chặn bên trong ấy. Uiiiii, hành trình đi vào dọn dẹp bên trong này còn dài, mình chắc chắn luôn, nhưng mà, không sao, vì còn bước tiếp là còn sáng tạo.

Mình cảm thấy sự lạc đề quá mức trong post vốn chỉ là để quăng hình nháp này rồi, nên mình sẽ dừng viết ở đây.

Việc xong bước đầu rồi, chờ anh Long ra quyết định tiếp. Mình ngủ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét